Đông A - Rắc rối

Ông Cù Huy Hà Vũ quả là người có thể tạo ra những rắc
rối bất ngờ. Mới đây, tôi thấy trên mạng, <a
href="http://danluan.org/node/7385">thư của ông gửi cho ông Nguyễn
Minh Triết và đài VOA đề nghị tham gia quá trình tố tụng</a>.
Chuyện đề nghị ông Nguyễn Minh Triết tham gia tố tụng quá
tầm phào và dễ giải quyết, bởi vì Viện Kiểm sát đã có
thể là một đại diện bảo vệ quyền lợi hợp pháp của Nhà
nước Việt Nam. Nhưng chuyện đề nghị đài VOA tham gia tố
tụng là một chuyện hấp dẫn và chưa từng có tiền lệ, theo
như sự hiểu biết của tôi.

Tôi chưa được đọc văn bản cáo trạng của Viện Kiểm sát
nên không rõ trong đấy viết cụ thể như thế nào. Nhưng theo
thư đề nghị của ông Cù Huy Hà Vũ, trong cáo trạng có đưa ra
hai bài đài VOA phỏng vấn ông Cù Huy Hà Vũ, và như vậy đài
VOA là cơ quan có quyền lợi và nghĩa vụ liên quan. Luận điểm
này không phải không có cơ sở. Chẳng hạn báo Tuổi trẻ và
Thanh niên từng là cơ quan có quyền lợi và nghĩa vụ liên quan
khi phóng viên của họ bị truy tố trong vụ PMU. Điểm khác
biệt ở đây chỉ là đài VOA là một cơ quan truyền thông của
nước ngoài.

Tôi thấy chuyện này khá rắc rối. Đài VOA không phải là một
cơ quan truyền thông thông thường. Đài VOA là một cơ quan
truyền thông của Mỹ, đại diện cho nước Mỹ và thể hiện
chính sách của Chính quyền Mỹ. Tôi giả sử như Tòa án Việt
Nam tuyên án ông Cù Huy Hà Vũ vi phạm điều 88 Bộ Luật Hình
sự, và như vậy là đã gián tiếp tuyên bố đài VOA hoạt
động tuyên truyền chống Nhà nước Việt Nam, cũng có nghĩa là
đấy là tuyên bố Chính quyền Mỹ có chính sách tuyên truyền
chống lại Nhà nước Việt Nam. Tôi chưa từng thấy một vụ
việc nào tương tự như vậy xảy ra, ngay cả trong thời kỳ
chiến tranh Lạnh giữa Liên Xô và Mỹ. Liệu một phán quyết
của Tòa án như vậy có thể coi là một tuyên bố chiến tranh
được không? Người ta có thể nói bên này tuyên truyền chống
bên kia, nhưng một phán quyết của Tòa án là một vấn đề
không đơn giản.

Vấn đề bây giờ nằm trong chân người Mỹ. Nếu Chính quyền
Mỹ coi các dissident là những người cần được hậu thuẫn
thì sẽ nhúng mũi vào chuyện này. Nếu Chính quyền Mỹ có các
quyền lợi quan trọng khác thì bỏ ngoài tai chuyện này, có
phản ứng thì chỉ theo phong cách chiếu lệ cho phải phép. Như
vậy tùy theo cách phản ứng của Mỹ mà có thể thấy được
sự thật thế này hay thế khác. Nếu Mỹ nhúng mũi vào thì
đài VOA sẽ tăng uy tín lên rất nhiều, và đài VOA sẽ là cái
ô để che cho các dissident. Một vấn đề không thú vị chút
nào cho Chính quyền Việt Nam. Giả sử Mỹ nhúng mũi vào và Mỹ
sẽ tham gia vào quá trình tố tụng. Liệu Việt Nam có cho phép
hay không? Liệu Việt Nam có thể ra một phán quyết mà nội dung
của nó gián tiếp khẳng định rằng Mỹ đang tuyên truyền
chống Việt Nam? Nếu như vậy thì sao Bộ Ngoại giao Việt Nam
không lên tiếng phản đối đài VOA đang tuyên truyền chống
Việt Nam ngay từ khi bài phỏng vấn được phát sóng? Đâu là
quan điểm chính thức của Nhà nước Việt Nam?

Phiên tòa xử ông Cù Huy Hà Vũ không khéo lại thành một tấn
phong cho ông Cù Huy Hà Vũ thì thật là...

***********************************

Entry này được tự động gửi lên từ trang Dân Luận
(http://danluan.org/node/7389), một số đường liên kết và hình
ảnh có thể sai lệch. Mời độc giả ghé thăm Dân Luận để
xem bài viết hoàn chỉnh. Dân Luận có thể bị chặn tường
lửa ở Việt Nam, xin đọc hướng dẫn cách vượt tường lửa
tại đây (http://kom.aau.dk/~hcn/vuot_tuong_lua.htm) hoặc ở đây
(http://docs.google.com/fileview?id=0B_SKdt9lFNAxZGJhYThiZDEtNGI4NC00Njk3LTllN2EtNGI4MGZhYmRkYjIx&hl=en)
hoặc ở đây (http://danluan.org/node/244).

Dân Luận có các blog dự phòng trên WordPress
(http://danluan.wordpress.com) và Blogspot (http://danluanvn.blogspot.com),
mời độc giả truy cập trong trường hợp trang Danluan.org gặp
trục trặc... Xin liên lạc với banbientap(a-còng)danluan.org để
gửi bài viết cho Dân Luận!

Ngưởi Buôn Gió - Đại Vệ Chí Dị cuối năm 2010 (Phần tiếp theo)

Kẻ ăn mày đáp lại:

- Ông phải ơn trời mới phải đạo, lẽ trời huyền diệu,
nếu chúng ta không điên dại liệu giờ còn ở đây hay trong
ngục thất cả rồi.

Kẻ điên gật gù, lấy trong bị bầu rượu mẻ ra nói:

- Sẵn có chút rượu đây, tôi với ông làm vài nhấp.

<div class="special_quote"><strong>Tin liên quan:</strong>

<ul><li><a href="http://danluan.org/node/7377">Người Buôn Gió - Đại
Vệ Chí Dị cuối năm 2010</a></li>
</ul></div>

Rượu ngà ngà, vị không có đồ nhắm, rượu ngấm nhanh. Cả
hai đều ngật ngưỡng, kẻ điên hỏi:

- Ban nãy ông nói vói công sai, nước Vệ hưng thịnh, là có ý
cứu tôi hay nói thật.

Tên ăn mày quẹt miệng nói:

- Tôi biết ông là ai, làm gì sai mà cứu, tôi trước là cứu
thân tôi, thứ nữa là tôi nói thật.

Kẻ điên giật mình:

- Sao là nói thật?

Ăn mày từ tốn giải thích:

- Này nhé, ông phải cố tạm hết điên tôi mới giải thích
được. Chuyện là thế này nước Vệ hưng thịnh vì quần
triều đình nhà Sản đoàn kết một lòng, mà sử sách thường
nói khi mà triều đình đoàn kết thì ắt sẽ hưng thịnh. Tiên
đế ngày xưa khi nhắm mắt, còn lấy hơi tàn gọi con
cháu,quần thần đến dạy giữ đoàn kết như giữ con ngươi
trong mắt mình.

Kẻ điên cắt ngang:

- Tôi thấy các quan đấu đá nhau, lật nhau điên đảo, sao gọi
là đoàn kết.

Ăn mày cười:

- Ấy nước Vệ tài tình ở chỗ đó, tưởng là không đoàn
kết lại là đoàn kết. Ông xem các quan hại nhau thì được,
chứ có bao giờ dân hại được quan đâu. Cái tài tình ở chỗ
các quan hại nhau, ông nào bị hạ bệ thì triều đình nói là
pháp luật nghiêm minh, dân chủ. Nhưng đố ông xem có thằng dân
nào hại được quan, kể cả bị quan làm oan trái, cướp bóc
cũng phải chịu. Càng thưa kiện, càng khiếu nại, quan đó lại
càng được thăng chức to. Càng bị dân ghét, dân thù thì lại
càng mau tiến chức.

Kẻ điên trầm ngẫm nghĩ rồi nói:

- Tôi thấy nhiều cái lạ ở nước Vệ, chuyện lạ như ông
cũng thấy, nhưng chưa rõ nguyên nhân sao lại thế.

Kẻ ăn mày nói:

- Nhà Sản đầu tiên khởi nghiệp dành vương triều là do tính
đấu tranh chống ngoại xâm, nhưng tồn tại giữ được triều
đại là do đấu tranh giai cấp. Tùy theo mỗi thời đại họ
chọn ra từng giai cấp để đấu tranh, tiêu diệt các nhóm
khác. Sau đến thời Cường Vệ Vương thì không còn nhóm nào
khác, bấy giờ nhà Sản rất hoang mang, vì nếu không có đối
tượng nào để đấu tranh thì tự nhiên nội bộ nhà Sản sẽ
phân rã để đấu tranh với nhau. Bản chất họ là vậy mà.
Đang lúc nguy khốn về lý luận đối tượng, thì may quá có
Thiên Triều là nước Đại Tề cho người mang sách sang bổ túc
giáo huấn cho quân thần nước Vệ. Lý lẽ Đại Tề là lý lẽ
của nước phong kiến cai trị hàng nghìn năm kinh nghiệm, độ
chính xác cao, chỉ ra rằng chính nhân dân là đối tượng cần
tranh đấu. Lý luận này đã được hệ thống từ nhiều vụ
bên Tề như cải cách văn hóa, cửa trời, bọn học trò…

Từ đó nhà Sản mới thoát khỏi mớ bùng nhùng tìm đối
tượng đấu tranh, xác định rõ mục tiêu. Kẻ nào bị dân oán
ghét thì chính kẻ đó đã vận dụng tinh thần đấu tranh giai
cấp hơn ai hết, bởi thế nhiều quan càng bị kiện nhiều,
thậm chí kiện dài năm, hàng nghìn người vẫn được lên
chức. Bởi dân mà ghét thì càng phải nương vào nhà Sản làm
chỗ dựa, càng phải trung thành hơn. Ông có thấy là nhiều quan
được dân yêu, bỗng nhiên về hưu sớm, hay tự ý cáo lão
hồi hương những năm gần đây không. Đó là họ được dân
yêu, tín nhiệm, mà như thế họ dễ thành người của nhân
dân, tức là phe đối tượng của triều đình nhà Sản. Việc
nó là như thế ông ạ.

Hai kẻ nhìn nhau ngậm ngùi, bỗng kẻ điên cươi ha hả làm tên
ăn mày giật mình, tiếng cười phá vỡ đêm đông khuy khoắt,
vắng lặng, ánh trăng mùa đông bàng bạc trên những mái lều
chợ rách nát cũng nghiêng ngả theo. Tên ăn mày hỏi:

- Ông cười gì?

Tên điên nói:

- Tôi nghĩ ra cách phát tài, giờ nhân kỳ đại hội nhân sự
triều đình chúng ta tìm quan nào muốn lên chức, bàn với ông
ta cho chúng ta tiền, chúng ta viết đơn kiện ông ấy thật
nhiều. Haaaaaaaaaa

Tên ăn mày ngắm tên điên thốt:

- Trời sinh ra ta dại, sao còn nỡ sinh hắn điên.

Mặt trời le lói phía Đông, nước Vệ bắt đầu vào ngày
mới.

***********************************

Entry này được tự động gửi lên từ trang Dân Luận
(http://danluan.org/node/7387), một số đường liên kết và hình
ảnh có thể sai lệch. Mời độc giả ghé thăm Dân Luận để
xem bài viết hoàn chỉnh. Dân Luận có thể bị chặn tường
lửa ở Việt Nam, xin đọc hướng dẫn cách vượt tường lửa
tại đây (http://kom.aau.dk/~hcn/vuot_tuong_lua.htm) hoặc ở đây
(http://docs.google.com/fileview?id=0B_SKdt9lFNAxZGJhYThiZDEtNGI4NC00Njk3LTllN2EtNGI4MGZhYmRkYjIx&hl=en)
hoặc ở đây (http://danluan.org/node/244).

Dân Luận có các blog dự phòng trên WordPress
(http://danluan.wordpress.com) và Blogspot (http://danluanvn.blogspot.com),
mời độc giả truy cập trong trường hợp trang Danluan.org gặp
trục trặc... Xin liên lạc với banbientap(a-còng)danluan.org để
gửi bài viết cho Dân Luận!

Song Chi - Bài blog cuối cùng của năm 2010. Việt Nam - bao giờ cho đến ngày vui?

Năm 2010 sắp đi qua.

Thập niên thứ nhất của thế kỷ XXI sắp trôi qua.

<div class="boxright200"><img
src="http://img513.imageshack.us/img513/7113/dl002.jpg" /><div
class="textholder">Sài Gòn những ngày trước Tết Dương lịch
2011. Nguồn: tvad.com.vn</div></div>

Một năm đối với một đời người không phải là dài cũng
không ngắn, còn đối với một quốc gia tưởng chừng như
không đáng kể. Tuy vậy nhưng một năm cũng đủ để cho một
quốc gia như Việt Nam có thể giải quyết bao nhiêu bài toán
khó, bước được những bước đi dài về phía trước, hay
bằng một cú rẽ dứt khoát, thoát khỏi những sai lầm vẫn
tồn tại suốt mấy chục năm làm cho đất nước và dân tộc
không ngóc đầu lên nổi. Ngược lại, cũng một năm đó thôi,
nhưng với những sai lầm nối tiếp sai lầm, sẽ thêm một lần
làm lỡ chuyến tàu hội nhập vào thế giới tự do dân chủ
toàn cầu, kéo lùi đất nước tụt hậu thêm vài thập niên
nữa, và đẩy số phận của dân tộc đến gần hơn với nỗi
ám ảnh về sự lặp lại của một ngàn năm Bắc thuộc cũ…

Trong những ngày cuối cùng của năm 2010 này, đọng lại trong
lòng những người Việt Nam ưu tư với vận mệnh của đất
nước vẫn là nỗi buồn nhiều hơn vui.

Buồn vì con đường đi của Việt Nam trước mắt vẫn không có
gì thay đổi. Đại hội Đảng cộng sản lần thứ XI sắp
diễn ra nhưng nhìn vào những khuôn mặt lãnh đạo của nhiệm
kỳ tới cũng như bản dự thảo đề cương đại hội Đảng,
hoàn toàn không có hy vọng gì. Một lần nữa dân tộc này lại
tiếp tục nhỡ tàu, như cách nói của nhà văn Võ Thị Hảo. Mà
trong thời đại này, lỡ thêm một nhiệm kỳ 5 năm là đủ
để cho rất nhiều chuyện có thể xảy ra và khoảng cách giữa
Việt Nam và các nước càng thêm vời vợi, trong khi mối quan
hệ giữa Việt Nam với Trung Quốc sẽ càng khó gỡ…Số phận
của Việt Nam như thế là vẫn chưa có gì sáng sủa hơn.

Buồn vì người dân Việt Nam vẫn còn khốn khổ quá, chưa
biết đến bao giờ mới được sống trong một đất nước
thật sự tự do, dân chủ, một môi trường sống an toàn, văn
minh, ở đó luật pháp, quyền con người cũng như các giá trị
đạo đức, nhân văn được thật sự tôn trọng.

Khép lại năm 2010, với nhiều người nông dân nghèo Việt Nam
ở khắp mọi miền đất nước, tiếp tục là những vụ xô
xát, biểu tình, khiếu kiện vì bị cưỡng chiếm đất đai. Xin
được dành bài viết cuối cùng trong năm 2010 trên blog này để
nhớ về những người nông dân chịu nhiều oan ức, thiệt thòi
mà một trong những vụ lớn nhất xảy ra gần đây là vào ngày
20, 21.12 tại huyện Vụ Bản, Nam Định. Không chỉ sử dụng
giới công an, lần đầu tiên nhà nước Việt Nam đã huy động
cả quân đội đàn áp nhân dân để cướp đất. Những hình
ảnh, chi tiết về việc này đã được một số trang mạng
<em>"lề trái"</em>, như Nữ vương công lý, Dân làm báo…và
báo chí bên ngoài đưa lên đầy đủ, chi tiết. Cả một lực
lượng hùng hậu từ quân đội, cảnh sát cơ động, công an
các loại…bảo vệ cho một đoàn máy xúc, máy ủi tiến hành
san lấp mặt bằng trong nỗi uất ức, bất lực của người
dân!

Năm 2010 với giai cấp công nhân Việt Nam tiếp tục là cuộc
sống thắt lung buộc bụng, vất vả chèo chống với đồng
lương "còm cõi" trong lúc lạm phát gia tăng, giá sinh hoạt
leo thang từng ngày khiến cho đời sống người công nhân đã
khổ càng khổ. Xin được dành bài viết cuối cùng trong năm
2010 này để nhớ về những người công nhân đã phải sống
kiếp làm thuê ngay trên đất nước mình và đã phải đứng
lên đình công vì lương tiền quá thấp, vì sự ngược đãi
của chủ thuê lao động; mà điển hình là vụ đình công của
hơn 10,000 công nhân tại nhà máy giày Tae Kwang Vina, khu công
nghiệp Biên Hòa 2 và hơn 4000 công nhân công ty Namyang tại khu
công nghiệp Amata, chuyên sản xuất sữa bột, sản phẩm dinh
dưỡng cho bà mẹ và trẻ sơ sinh vào ngày 23.12 vừa qua. Tiếp
nối hàng loạt vụ đình công có quy mô lớn của giới công
nhân Việt Nam riêng trong năm 2010, như vụ đình công kéo dài
nhiều ngày của 10,000 công nhân nhà máy Giày da Mỹ Phong (Trà
Vinh) vào cuối tháng 1.2010 (theo BBC ngày 2.2.2010); cuộc đình
công của 10,000 công nhân công ty Hưng Nghiệp cổ phần TNHH
Pouchen VN (TP.Biên Hòa, Đồng Nai) kể từ ngày 2.4.2010 (theo Báo
Tuổi trẻ ngày 2.4.2010); của hơn 7000 công nhân thuộc Công ty
cổ phần giày Duy Hưng (KCN Sóng Thần 1, huyện Dĩ An, tỉnh Bình
Dương) ngày 17.12.2010 (theo VNExpress ngày 17.12.2010) v.v…

Xin được dành bài viết cuối cùng trong năm 2010 này để nhớ
về đồng bào tôi ở miền Trung đã phải trải qua những cơn
bão lũ dữ dội cướp đi hàng trăm sinh mạng và đẩy hàng
ngàn con người vào cảnh mất sạch nhà cửa, tài sản, phải
làm lại từ đầu…Đã bao nhiêu năm nay người dân miền Trung
phải chịu cảnh sống chung với lũ, nước mắt không còn để
khóc mỗi khi mùa lũ về, nỗi cay đắng càng thêm đắng cay vì
trong cái họa của thiên nhiên có cả nhân họa do nạn phá
rừng bừa bãi, xây đập thủy điện bừa bãi và xả lũ vô
tội vạ…Điều đáng nói là câu chuyện dài tang thương mùa
lũ này năm nào cũng xảy ra, năm nào cũng mất nhà, có người
chết, cũng phải cứu trợ nhưng rồi năm tới, mùa lũ
sau…vẫn cứ lặp lại như thế.

Xin được dành bài viết cuối cùng trong năm 2010 này để chia
sẻ với những người ngư dân bị tàu Trung Quốc bắt giữ,
đánh chìm tàu, cướp hết tài sản, đòi tiền chuộc…nhưng
nhà nước của họ thì không dám làm gì để bảo vệ họ
ngoài việc lặp đi lặp lại những câu phản đối thông qua
cái miệng của bà Nguyễn Phương Nga. Đồng thời xin chân thành
gửi lời chúc mừng muộn đến những người may mắn thoát
nạn hoặc được Trung Quốc thả ra như 9 ngư dân huyện Lý
Sơn, Quảng Ngãi trong tháng 10.2010; những thủy thủ vì miếng
cơm phải đi làm thuê xa cho tàu cá Nam Hàn và bị chìm tàu ở
Nam Cực song đã may mắn sống sót trở về trong tháng 12 này,
bên cạnh những người vĩnh viễn bỏ mình dưới lòng nước
lạnh giá...

Xin được dành bài viết cuối cùng trong năm 2010 này để chúc
mừng những người công nhân đem thân đi làm thuê ở xứ
người cuối cùng cũng đã giành được công lý, trong vụ kiện
hãng sản xuất đồ nhôm Spektra Alucast về tội buôn người có
liên quan đến công nhân VN, khi công ty này chính thức bị cảnh
sát Malaysia khởi tố nhờ sự can thiệp mạnh mẽ của tổ
chức Camsa, Liên Minh Bài Trừ Nô Lệ Mới Ở Á Châu . Nhưng còn
bao nhiêu công ty khác từ tổ chức giới thiệu, môi giới cho
đến công ty/đơn vị chủ thuê lao động, thực chất là hoạt
động buôn người thông qua chính sách xuất khẩu lao động
công khai ở Việt Nam chưa phải ra tòa và đền bù cho những
thiệt hại của người lao động?

Xin được dành bài viết cuối cùng trong năm 2010 này để chia
sẻ với các nạn nhân của bao nhiêu vụ án oan sai, mà gần
đây nhất là hai nữ sinh Thúy, Hằng trong vụ án mua dâm và
cưỡng dâm học trò tai tiếng ở tình Hà Giang. Dù đã biết
trước, dư luận vẫn không khỏi cay đắng cho kết quả mới
nhất của vụ điều tra, khi hàng loạt quan chức bị điểm
mặt chỉ tên trong danh sách mua dâm, kể cả ông Cựu Chủ tịch
UBND tỉnh Hà Giang Nguyễn Trường Tô, tiếp tục được thoát
vòng lao lý trong lúc hai nữ sinh, nạn nhân của vụ cưỡng dâm,
mua dâm thì tiếp tục ngồi tù. Và còn biết bao phận người
nhỏ bé khác đang khắc khoải chờ đợi được giải oan như 3
thanh niên tỉnh Hà Đông phải chịu tù oan 10 năm trời vì bản
án hiếp dâm, một trong ba người còn vô tình bị nhiễm HIV
trong thời gian ngồi tù vì sự ẩu tả vô trách nhiệm của các
cán bộ y tế. Công lý nào cho những phận người vô cùng nhỏ
mọn trên đất nước này?

Và còn đó linh hồn vất vưởng của những người dân bị
chết oan trong những vụ bị công an dùng nhục hình tra khảo
dẫn đến tử vong nhiều khi chỉ vì những tội danh rất nhỏ
như chạy xe quên đội mũ bảo hiểm hay cãi vã, xô xát với
hảng xóm, láng giềng…như anh Nguyễn Quốc Bảo, Hà Nội
(tháng 1.2010), Nguyễn Mạnh Hùng, Hà Đông (tháng 3.2010), Võ Văn
Khánh, tỉnh Quảng Nam (tháng 5.2010), Vũ Văn Hiền, tỉnh Thái
Nguyên (tháng 7.2010)… Trong đó có những vụ người dân quá
bức xúc đã nổi dậy biểu tình phản đối như vụ bạo loạn
xảy ra tại Bắc Giang vào tháng 7.2010 với sự tham gia của hàng
ngàn người xuất phát từ việc công an đánh chết một người
thanh niên tên Nguyễn Văn Khương, chỉ vì…không đội mũ bảo
hiểm; hay mới đây nhất, hàng trăm người dân An Giang đã mang
xác một thanh niên tên Đen đặt trước trụ sở Công an
phường Mỹ Bình, TP Long Xuyên để phản đối việc CA đánh
chết người. Cả những vụ xô xát lớn hơn giữa người dân
và chính quyền có liên quan đến đất đai như vụ công an nổ
súng thẳng vào dân làm bị thương 1 người, chết 2 người
trong đó có một thiếu niên 12 tuổi tên Lê Xuân Dũng (tháng
5.2010) tại công trường Nghi Sơn, tỉnh Thanh Hóa…Không thể
kể hết.

Theo BBC Vietnamese ngày 23.9.2010 <em>"Tổ chức Tổ chức theo dõi
nhân quyền Human Rights Watch (HRW) vừa lên tiếng yêu cầu
chính phủ Việt Nam điều tra các vụ cáo buộc công an hành
xử tàn bạo với dân.</em>

<em>Tổ chức có trụ sở chính tại New York viết trong một
thông cáo ra vào tối thứ Tư, rằng họ có trong tay tài liệu
về 19 vụ bạo hành liên quan công an Việt Nam, trong đó 15
người chết, trong một năm qua. (BBC Vietnamese ngày
23.9.2010)"</em>. Con số này chắc chắn chưa phản ánh đúng
thực tế.

Năm nay, quả đúng như blogger Mẹ Nấm, là năm <em>"tung
hoành"</em> lập công của giới công an chỉ biết <em>"còn
Đảng, còn mình"</em> trên cả hai mặt trận: đàn áp người
dân và đánh phá các trang báo mạng <em>"lề trái"</em> với
nhiều thành tích <em>"xuất sắc"</em>. Càng ngày người dân
càng phải chứng kiến thói côn đồ, coi thường tính mạng con
người của giới công an và thói côn đồ ấy lại không hề
bị trừng phạt, hầu hết những vụ đánh chết dân đều chỉ
xử qua loa hoặc bị chìm xuồng. Không chỉ với những cá nhân
trong những vụ việc đơn lẻ, khi xảy ra những vụ xô xát
giữa chính quyền với nhân dân xung quanh những mâu thuẫn về
đất đai, đền bù không thỏa đáng, giới công an đã luôn
luôn chứng tỏ sự trung thành tuyệt đối với chế độ, sẵn
sàng dùng bạo lực, thậm chí xả súng thẳng vào dân, nếu
cần. Ngay cả quân đội cũng chỉ biết có Đảng, mà vụ việc
tại Nam Định là minh chứng.

Xin được dành bài viết cuối cùng trong năm 2010 trên blog này
để nhớ về những người đã lần lượt phải vào tù vì dám
cất lên tiếng nói bất bình trước những bất công, sai trái
trong xã hội, đòi tự do ngôn luận, đòi cải tổ hệ thống
chính trị, những con người đã nói thay cho nỗi niềm của
hàng triệu người khác nhưng đến lúc tai ương đổ xuống thì
chỉ có mình họ và gia đình gánh chịu, trong đó có những
người là bạn, là người quen và chưa quen của tôi: Lê Công
Định, Nguyễn Tiến Trung, Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Thăng Long,
Nguyễn Văn Hải tức blogger Điếu Cày, Phan Thanh Hải tức
blogger Anh Ba SG, giảng viên Phạm Minh Hoàng tức blogger Phan Kiến
Quốc, tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ, ba người trẻ tuổi bảo
vệ cho quyền lợi của dân oan và người công nhân: Nguyễn
Hoàng Quốc Hùng, Đỗ Thị Minh Hạnh, Đoàn Nguyên Chương…và
rất nhiều người khác nữa.

Họ đã nối tiếp thêm danh sách những người bất đồng chính
kiến bị bắt ngày càng dài hơn ở Việt Nam: chỉ riêng giới
luật sư đã có Nguyễn Văn Đài, Lê Thị Công Nhân, Nguyễn
Bắc Truyển, Lê Quốc Quân, Nguyễn Thị Thùy Trang, Bùi Kim
Thành, Lê Công Định, Lê Trần Luật, Phan Thanh Hải (tức blogger
AnhBaSG, luật sư Cù Huy Hà Vũ… Bên cạnh đó là các vị tu
hành, những người trí thức cho đến người dân bình thường:
linh mục Nguyễn Văn Lý, hòa thượng Thích Quảng Độ, bác sĩ
Nguyễn Đan Quế, nhà văn Dương Thu Hương, bác sĩ Phạm Hồng
Sơn, bộ ba trí thức trẻ gồm bác sĩ-luật sư-doanh nhân Lê
Nguyên Sang, Nguyễn Bắc Truyển, và Huỳnh Nguyên Đạo, nhà văn
Trần Khải Thanh Thủy, nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa, nhà giáo Vũ
Hùng, nhà báo Trương Minh Đức, cô Phạm Thanh Nghiên, anh Phạm
Văn Trội, các anh Nguyễn Mạnh Sơn, Nguyễn Văn Túc, Nguyễn
Hữu Tính, Nguyễn Kim Nhàn, Ngô Quỳnh…

Và những người thường xuyên bị xách nhiễu, bị mời lên
đồn thẩm vấn, bị gây khó dễ trong đời sống, nghề
nghiệp…như nhà báo Hà Sĩ Phu, kỹ sư Đỗ Nam Hải, luật sư
Lê Trần Luật, luật sư Lê Thị Công Nhân-người vẫn đang
trong thời gian bị quản chế sau khi phải ngồi tù 3 năm rưỡi,
vợ chồng blogger Uyên Vũ-Trăng Đêm, chị Dương Thị Tân vợ
cũ của nhà báo Nguyễn Văn Hải tức blogger Điếu Cày…

Việt Nam đất nước tôi dân tộc tôi.

<div class="boxright200"><img
src="http://img211.imageshack.us/img211/7592/dl001.jpg" /><div
class="textholder">Phố phường Hà Nội Tết Dương lịch 2011.
Nguồn: tapchigiadinh.vn</div></div>

Năm 2010 tiếp tục chứng kiến nhiều bước đi sai lầm của
Đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam trong nhiều lĩnh vực
khi ngoảnh mặt khước từ những lời can gián, phản biện chí
tình chí lý của đông đảo người dân từ việc tiếp tục
dung dưỡng, cưng chiều các tập đoàn kinh tế quốc doanh bất
chấp những vụ làm ăn thua lỗ nặng nề như Vinashin, vung tay
chi tiêu hoang phí cho đại lễ 1000 năm Thăng Long-Hà Nội bất
chấp kinh tế Việt Nam đang phải oằn lung cõng những gánh nợ
nước ngoài và miền Trung thì đang lũ lụt, tang thương; việc
cho các công ty nước ngoài thuê rừng tại các tình biên giới
phía Bắc, triển khai dự án khai thác Bauxite bất chấp bài học
nhãn tiền từ vụ bùn đỏ ở Hungary hay vụ xây dựng đường
sắt cao tốc dù đã bị Quốc hội bác bỏ nhưng vẫn cố mà
làm cho bằng được…

Năm 2010, năm cuối cùng của thập niên thứ nhất thuộc thế
kỷ XXI, lẽ ra đã có thể là cơ hội cho sự thay đổi ở
Việt Nam trước nhiều sức ép và nhiều cơ hội. Sức ép từ
những dấu hiệu khủng hoảng kinh tế ngày càng rõ sau một
thời gian dài chỉ chạy theo con số tăng trưởng qua việc
đồng tiền liên tục mất giá, lạm phát gia tăng đến hai chữ
số, giá vàng và đôla lên xuống bất thường trong đó giá
vàng có những lúc cao hơn hẳn so với trên thế giới, dự trữ
ngoại tệ cạn kiệt…Sức ép từ những mâu thuẫn xã hội,
mâu thuẫn giữa khát vọng muốn được sống trong một cơ chế
xã hội khác hơn, tốt đẹp, công bằng hơn của đông đảo
người dân và sự kiên quyết giữ vững mô hình chính trị,
giữ vững thế độc quyền lãnh đạo của Đảng và nhà nước
cộng sản Việt Nam. Và từ bên ngoài là sức ép trong mối quan
hệ ngày càng bị lấn lướt, thiệt thòi, ngày càng trở nên
nguy hiểm với nước láng giềng Trung Quốc.

Đồng thời năm 2010 cũng là năm Việt Nam có nhiều cơ hội,
xuất phát từ sự thay đổi đường lối ứng xử trong quan hệ
quốc tế của Trung Quốc đã buộc các nước khác cũng phải
thay đổi chính sách ngoại giao, quốc phòng, quân sự của mình.
Hoa Kỳ tuyên bố quay trở lại châu Á, công khai bày tò sự
ủng hộ các nước Đông Nam Á trong hồ sơ Biển Đông và chìa
bàn tay cho Việt Nam. Các nước từ Nhật Bản, Ấn Độ cho tới
Nga cũng đều mong muốn Việt Nam mạnh lên và thoát khỏi vòng
ảnh hưởng của Trung Quốc. Trong điều kiện đó, Việt Nam đã
làm được một số việc, đó là công khai những tranh chấp
về chủ quyền trên các vùng biển, đảo và khơi gợi được
sự chú ý của thế giới trước mưu đồ lâu dài của Trung
Quốc về vùng biển này. Nhưng, lẽ ra Việt Nam đã có thể làm
một cú thay đổi ngoạn mục thay vì chỉ dừng lại ở vạch
mức này và tiếp tục bảo vệ thành trì chế độ, tiếp tục
ngoan ngoãn nằm trong vòng kiềm tỏa của Trung Quốc chỉ vì sợ
mất Đảng, mất chế độ. Việt Nam lại tiếp tục…nhỡ tàu.
Lần này biết đâu sẽ là lần nhỡ tàu tai hại nhất, cú
thoát cuối cùng có thể, bởi sau 5 năm nữa, ai biết được
cán cân thế giới đã nghiêng về đâu, và Trung Quốc sẽ kịp
đi thêm những bước đi nào trong vùng biển này?

Sẽ không có hy vọng gì trước mắt. Bởi, đáng buồn thay, khi
đứng trước bao sức ép và vận hội, thì Đảng cộng sản
Việt Nam lại đang ở vào giai đoạn khủng hoảng sâu sắc từ
tư tưởng cho đến nhân sự, và để đối phó lại sự khủng
hoảng ấy, họ đã lại chọn con đường đứng yên, bảo vệ
mình trước hết thay vì bảo vệ Tổ Quốc, bảo vệ quyền
lợi của nhân dân.

Nên bài viết cuối năm 2010 này vẫn là những nỗi buồn.

Việt Nam đất nước tôi dân tộc tôi. Bao giờ cho đến ngày
vui?

***********************************

Entry này được tự động gửi lên từ trang Dân Luận
(http://danluan.org/node/7386), một số đường liên kết và hình
ảnh có thể sai lệch. Mời độc giả ghé thăm Dân Luận để
xem bài viết hoàn chỉnh. Dân Luận có thể bị chặn tường
lửa ở Việt Nam, xin đọc hướng dẫn cách vượt tường lửa
tại đây (http://kom.aau.dk/~hcn/vuot_tuong_lua.htm) hoặc ở đây
(http://docs.google.com/fileview?id=0B_SKdt9lFNAxZGJhYThiZDEtNGI4NC00Njk3LTllN2EtNGI4MGZhYmRkYjIx&hl=en)
hoặc ở đây (http://danluan.org/node/244).

Dân Luận có các blog dự phòng trên WordPress
(http://danluan.wordpress.com) và Blogspot (http://danluanvn.blogspot.com),
mời độc giả truy cập trong trường hợp trang Danluan.org gặp
trục trặc... Xin liên lạc với banbientap(a-còng)danluan.org để
gửi bài viết cho Dân Luận!

Ba văn bản liên quan đến vụ án tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ

Kính gửi BBT Bauxite Việt Nam,

Tôi, Cù Thị Xuân Bích, em gái TS Cù Huy Hà Vũ vừa nhận được
đơn đề nghị của anh Vũ gửi tới Chủ tịch nước Nguyễn
Minh Triết, tôi trân trọng đề nghị BVN cho đăng để những
người quan tâm đến vụ án đuợc biết.

Cám ơn,

Cù Thị Xuân Bích

<center><img
src="http://danluan.org/files/u1/clip_image002_thumb%5B1%5D_4.jpg"
width="540" height="800" alt="clip_image002_thumb[1]_4.jpg" /></center>

<center><img
src="http://danluan.org/files/u1/clip_image004_thumb%5B1%5D_5.jpg"
width="550" height="759" alt="clip_image004_thumb[1]_5.jpg" /></center>

<center><img
src="http://danluan.org/files/u1/clip_image006_thumb%5B1%5D_5.jpg"
width="550" height="790" alt="clip_image006_thumb[1]_5.jpg" /></center>

<center><img
src="http://danluan.org/files/u1/clip_image008_thumb%5B1%5D_4.jpg"
width="550" height="776" alt="clip_image008_thumb[1]_4.jpg" /></center>

<center><img
src="http://danluan.org/files/u1/clip_image010_thumb%5B1%5D_2.jpg"
width="550" height="786" alt="clip_image010_thumb[1]_2.jpg" /></center>

***********************************

Entry này được tự động gửi lên từ trang Dân Luận
(http://danluan.org/node/7385), một số đường liên kết và hình
ảnh có thể sai lệch. Mời độc giả ghé thăm Dân Luận để
xem bài viết hoàn chỉnh. Dân Luận có thể bị chặn tường
lửa ở Việt Nam, xin đọc hướng dẫn cách vượt tường lửa
tại đây (http://kom.aau.dk/~hcn/vuot_tuong_lua.htm) hoặc ở đây
(http://docs.google.com/fileview?id=0B_SKdt9lFNAxZGJhYThiZDEtNGI4NC00Njk3LTllN2EtNGI4MGZhYmRkYjIx&hl=en)
hoặc ở đây (http://danluan.org/node/244).

Dân Luận có các blog dự phòng trên WordPress
(http://danluan.wordpress.com) và Blogspot (http://danluanvn.blogspot.com),
mời độc giả truy cập trong trường hợp trang Danluan.org gặp
trục trặc... Xin liên lạc với banbientap(a-còng)danluan.org để
gửi bài viết cho Dân Luận!

Bản nháp: Đảng Cộng Sản Việt Nam phải trả quyền phúc quyết cho nhân dân Việt Nam

<div class="special_quote">Đây là bản nháp, kính mong tất cả các
anh chị và Dân Luận góp ý. Thú thật, viết môt lá thư gởi
cho Dân tộc Việt Nam quá khó, tôi chỉ viết theo cảm nhận và
trình độ hạn hẹp của mình. Rất mong anh NiNi và anh BaynLand
cho ý kiến.

Kính mong mọi người góp ý thẳng thắn để lá thư khi phát
hành chính thức có thể có một chút hiệu quả.

Trân trọng.
Lưu Mạnh Anh</div>

<strong>Kính thưa đồng bào Việt Nam!</strong>

Ba mươi lăm năm đã trôi qua kể từ ngày nước nhà thống
nhất, đối với đất nước yêu dấu Việt Nam, quãng thời gian
đó chỉ như một cái chớp mắt của nhân loại.

Ba mươi lăm năm đối với Việt Nam có khi như một khoảng
lặng đến tê người trong vũ trụ bao la cùng với thời gian
trôi không ngừng nghỉ.

Những ngày đầu sau cuộc chiến 1975, khi tiếng súng tạm yên;
chạm vào ngõ ngách tâm hồn của hàng lớp dân Việt, người
dân trên toàn cõi Việt Nam đã khấp khởi chờ mong, nôn nao hy
vọng về một cuộc sống được hứa hẹn mang lại những
điều tốt lành cho dân tộc.

Ba mươi lăm năm!

Nhiều thế hệ người Việt đã sống, đang sống, nhiều lớp
người đã ra đi, tất cả đều mang nỗi niềm trĩu nặng trong
lòng về <em>một cuộc sống hòa bình - nhân ái </em>.

Người dân chúng ta - bằng tất cả phẩm chất tốt đẹp mà
Tổ Tiên truyền lại - mỗi người - phải sống bằng lao động
từ khối óc, con tim, từ hình hài nguyên vẹn của cha mẹ cho,
hay từ khiếm khuyết do tạo hóa trớ trêu và bằng cả sự
thiếu vẹn nguyên do chiến tranh lạnh lùng đem đến;

Chúng ta đều phải sống để tạo lập hạnh phúc cá nhân,
nuôi dạy con cháu;

Chúng ta có bổn phận truyền lại cho thế hệ trẻ những gì
thuộc về trách nhiệm của chúng ta.

Người Việt chúng ta cũng như bao dân tộc khác - sống có trách
nhiệm với bản thân, với gia đình, với cộng đồng, với Dân
tộc, với Tổ quốc.

Chúng ta sống trách nhiệm, làm việc trách nhiệm;

Chúng ta thực thi quyền, nghĩa vụ công dân;

Vì thế chúng ta có quyền đòi hỏi một <em>"Nhà nước của
nhân dân, do nhân dân và vì nhân dân"</em> cần có trách nhiệm
với chúng ta trong mối tương quan Chủ nhân - Công bộc.

Tuy nhiên, thay vào đó là nỗi thất vọng này nối tiếp nỗi
thất vọng kia, những bước sảy chân này tiếp nối những
bước sa chân khác trong cuộc hành trình tìm một <em>"cuộc
sống Hòa Bình và Nhân Ái"</em> giữa cánh đồng nước ngập
mênh mông mà chúng ta đã bị người dẫn đường:

Kém trách nhiệm;

Vô lương tri;

Thiếu vốn sống;

Tham lam và độc ác,

đang cố tình đưa Dân tộc này dọ dẫm từng bước,

từng bước,

<em>vào vũng lầy đặc quánh - <strong>"Chủ nghĩa Mác - Lê
nin"</strong></em>,

mà những kẻ dẫn đường này mưu mô xô đẩy chúng ta vào đó
hòng cướp đoạt tất cả tài sản quý giá có tên <em>"TỰ DO -
DÂN CHỦ" </em>trong suốt ba mươi lăm năm qua.

Chúng ta đã kiên nhẫn chờ đợi và không chỉ làm mỗi việc
chờ đợi sự hồi tâm của những kẻ dẫn đường gian dối,
người dân bao năm qua từ trong cho đến ngoài nước luôn thiết
tha kêu gọi, phân tích, giảng giải thiệt hơn, thậm chí đã
thét lên đến khản giọng rằng:

<em><strong>Dừng lại đi! Lạc lối rồi! Quá nhiều người đã
chết ngạt trong vũng lầy đặc quánh!</strong></em>

Tuy nhiên, những kẻ dẫn đường vẫn bưng tai và mải miết
<em>"kiên định để tiến lên, tiến lên và tiến lên..."</em>;

Những kẻ dẫn đường ác tâm, vô đạo kia tiếp tục dụ dỗ
chúng ta bằng những lời ong bướm, hay ban phát chút ân huệ
nhỏ nhoi bằng bầu không khí ngột ngạt vô đạo đức, hoặc
đe dọa và đàn áp bằng ngục tù cùng cái chết đối với
chúng ta;

để thay vì đi về phía mặt trời mọc tìm lối thoát cho hơn
chín mươi triệu con người Việt Nam, họ lại tiếp tục
hướng đạo chúng ta đi trên đầm lầy xuôi về vực thẳm
hiển hiện mồn một trước mắt và...

đích đến đó là MIỆNG VỰC NÔ LỆ!

Ngay đích đến đấy - khi chúng ta từ địa vị Chủ nhân biến
thành nô lệ - cũng là lúc những kẻ dẫn đường đang tâm kia
nhận được hậu hĩnh bổng lộc mà thiên triều ban phát cho
họ.

Ngay đích đến đấy - khi mà những kẻ dẫn đường hỉ hả
với món lợi kếch sù từ việc làm chăm chỉ, cần mẫn của
họ - họ đã quên...!

Vâng! Họ quên! Họ quên rằng,

chỉ một cái chớp mắt nhân loại nữa thôi,

chỉ với quãng thời gian ba mươi lăm năm nữa thôi,

cả TRĂM HỌ: Nguyễn, Nông, Trương, Phạm, Phan, Uông, Ung, Tòng,
Cù, Trần, Vũ, Võ, Hoàng, Lê, Doãn, Lý, Hồ, Hà, Lưu, Đinh,
Lại, Huỳnh, Phùng, Đặng, Kso, Y, Bùi, Phí, Dương, Tô, Đỗ,
Thái, Thạch, Chu, Châu, Đoàn, Tạ, Đào, Tống, Ngô, Trịnh, Mai,
Văn, Nùng, Cao, Vương, Tôn, Nghiêm, Ly, Quản, Lữ, Tiêu, Âu, Can,
Tất, Khương, Kiều, Diệp, Lều, Lâm, Khưu, Kim, Giáp, Chế,
Tăng, La, Mạc, Thân, Lò, Kỳ, Bạch, Thích, Chiêu, Giang, Tiết,
Kiêu, Quyền, Nhan, Sử, Viên, Hồng, Quách, Đồng, Tại, Lăng,
Duy, Hứa, Cổ, Tán, Lã, La, Thành, Thượng, Sùng, Dao, Quan, Vừ,
Giàng, Vàng, Thào...

sẽ thành NÔ LỆ!!!

Vâng, trăm họ đã biến thành NÔ LỆ vì sự dẫn đường mải
miết cần mẫn của họ và cả sự líu ríu bước theo của
chúng ta!

Đau lòng thay! trong những dòng họ đó, sẽ có ngay chính những
người là hậu duệ ruột thịt đời sau của họ, gọi họ là
ông, là cố, là tiên tổ... sẽ kêu lên, sẽ thét lên:

Cứu cháu với, ông ơi!

Quá muộn! Muộn tất cả!

Khi mà những kẻ dẫn đường ngày hôm nay đã nằm yên trong
lòng đất hay may mắn hơn trong một hũ cốt được vội vã
xách theo những chuyến trốn chạy tháo thân vội vàng và thục
mạng!

<strong>Kính thưa đồng bào Việt Nam!</strong>

Có những người đã thoát vì tỉnh ngộ.

Có những người đã chết vì lầm lạc hoặc vì không chấp
nhận đi vào vũng lầy.

Có những người thoi thóp lê bước theo để chấp nhận sống
mỏi và chết mòn.

Có những người hồ hởi, xăng xái dấn bước trên con đường
chấp nhận làm nô lệ.

Có những người không muốn chết mà chấp nhận trả giá bằng
ngục tù, đày đọa, trong đó nổi lên là tầng lớp trí thức
Việt Nam và những nhà yêu nước khác;

từ bậc chân tu cho đến người thầy giáo;

từ người công nhân khốn khổ cho đến người nông dân bất
hạnh;

từ người nội trợ cho đến tầng lớp tiểu thương;

từ giới luật gia cho đến các nhà báo;

từ giới văn nghệ sĩ cho đến các doanh nhân;

từ người binh sĩ cho đến người đảng viên chân chính;

...

Những đồng bào này đã thấy trăm họ đang nem nép, đang bế
bồng líu ríu, dắt díu nhau xuôi dần, xuôi dần bên con dốc
hướng đến vực nô lệ!

Những đồng bào này đã không cam tâm nhìn cả dân tộc này
như thế!

Những đồng bào này đã lên tiếng, đang lên tiếng!

Những đồng bào này lên tiếng không những chỉ cho riêng cá
nhân, mà cho cả chúng ta và con cháu chúng ta!

Những đồng bào này đã dũng cảm nhấc chân ra khỏi vũng lầy
để tha thiết kêu gọi nhân dân Việt Nam:

<strong>"Người Việt Nam ơi! đừng lầm đường lạc lối
nữa!"</strong>

"Chúng ta đã tìm ra con đường đích thực mang tới hạnh phúc
cho Dân tộc, phú cường cho Tổ Quốc, đó là con đường mang
tên "TỰ DO - DÂN CHỦ";

và đồng bào ta đang trả giá trong các trại tù, trại tạm giam
hà khắc, lạnh lùng và tàn ác!

Những đồng bào này không đáng phải nhận lãnh hình ngục!

Xin hãy lên tiếng cho đồng bào ta!

Xin hãy lên tiếng cho HAI TRĂM MƯỜI BẢY TÙ NHÂN CHÍNH TRỊ! (1)

Danh sách HAI TRĂM MƯỜI BẢY TÙ NHÂN này vẫn chưa có dấu
hiệu dừng lại mà đang nối dài hơn nữa cùng sự việc nóng
bỏng về:

- anh Cù Huy Hà Vũ,
- anh Đoàn Huy Chương,
- chị Đỗ Thị Minh Hạnh,
- anh Nguyễn Hoàng Quốc Hùng,
- chị Trần Thị Thúy,
- anh Nguyễn Thành Tâm,
- anh Phan Thanh Hải (anhbasg)
...

Khẩn thiết kính mong toàn thể đồng bào Việt Nam hãy lên
tiếng đòi tự do cho toàn bộ tù nhân chính trị!

Khẩn thiết kính mong những con tim đang rung nhịp đập tự do
dân chủ hãy lên tiếng đòi quyền phúc quyết cho Dân tộc
Việt Nam!

*****

Dân tộc Việt Nam chưa bao giờ có một thỏa thuận hợp đồng
với những kẻ dẫn đường gian trá và tham lam, mà ngược lại
họ đã dụ dỗ và dùng bạo lực để ấn vào tay từng người
dân buộc phải ký hợp đồng giao cho họ việc đó, bằng cái
gọi là "lá phiếu cử tri", vì vậy ngay bây giờ :

<strong>TOÀN THỂ DÂN TỘC VIỆT NAM LONG TRỌNG TUYÊN BỐ:</strong>

Tất cả những việc làm của Đảng cộng sản Việt Nam mà đi
ngược lại lợi ích Dân tộc Việt Nam, lợi ích Tổ quốc
Việt Nam đều vô hiệu.

<strong> NGHIÊM KHẮC YÊU CẦU ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM :</strong>

<strong>PHẢI TRẢ QUYỀN PHÚC QUYẾT CHO NHÂN DÂN VIỆT
NAM!</strong>

****************


Lời kêu gọi được lập do:

- Ban biên tập trang báo Dân Luận
- Nguyễn Ngọc Già
- Lưu Mạnh Anh
- cùng nhiều độc giả góp ý, chỉnh sửa.

Nơi nhận: toàn thể Dân tộc Việt Nam.

Kính mong tất cả người Việt Nam trong và ngoài nước cùng
hưởng ứng lời kêu gọi bằng cách ghi tên vào mục phản
hồi.

http://www.vietlandnews.net/forum/showthread.php/1132-D%C3%82N-BI%E1%BB%82U-DANA-ROHRABACHER-%C4%90%C6%AFA-T%C3%8AN-217-T%C3%99-NH%C3%82N-CH%C3%8DNH-TR%E1%BB%8A-V%C3%80-T%C3%94N-GI%C3%81O-T%E1%BA%A0I-VI%E1%BB%86T-NAM-V%C3%80O-H%E1%BB%92-S%C6%A0-LUU-TR%E1%BB%AE-QU%E1%BB%90C-H%E1%BB%98I-HOA-K%E1%BB%B2
(1)

***********************************

Entry này được tự động gửi lên từ trang Dân Luận
(http://danluan.org/node/7380), một số đường liên kết và hình
ảnh có thể sai lệch. Mời độc giả ghé thăm Dân Luận để
xem bài viết hoàn chỉnh. Dân Luận có thể bị chặn tường
lửa ở Việt Nam, xin đọc hướng dẫn cách vượt tường lửa
tại đây (http://kom.aau.dk/~hcn/vuot_tuong_lua.htm) hoặc ở đây
(http://docs.google.com/fileview?id=0B_SKdt9lFNAxZGJhYThiZDEtNGI4NC00Njk3LTllN2EtNGI4MGZhYmRkYjIx&hl=en)
hoặc ở đây (http://danluan.org/node/244).

Dân Luận có các blog dự phòng trên WordPress
(http://danluan.wordpress.com) và Blogspot (http://danluanvn.blogspot.com),
mời độc giả truy cập trong trường hợp trang Danluan.org gặp
trục trặc... Xin liên lạc với banbientap(a-còng)danluan.org để
gửi bài viết cho Dân Luận!

Trương Duy Nhất - Hãy thả ngay hai cháu Thúy - Hằng!

Kết luận không truy tố cựu Chủ tịch tỉnh Hà Giang Nguyễn
Trường Tô cùng 16 quan chức chủ chốt của tỉnh Hà Giang về
hành vi "mua dâm" vì "không đủ chứng cứ" từ phía cơ
quan điều tra đã tạo nên làn sóng phản ứng phẫn uất trong
dư luận.

Trả lời trên Dân Việt, luật sư Trần Đình Triển nói: Đối
với ông Sầm Đức Xương bị truy tố về tội mua dâm trẻ vị
thành niên cũng chưa đúng bởi các lý do: Lời khai của các
cháu đều bị cưỡng ép. Như vậy, đó là dấu hiệu của tội
cưỡng dâm. Có một số cháu ở độ tuổi 13, cần phải điều
tra rõ về năm sinh. Nếu dưới 13 tuổi, phải truy tố về tội
hiếp dâm. Trong khi ông Xương bị truy tố về tội mua dâm, 16
cá nhân khác bị tố cáo mua dâm cũng bị như vậy, đều do
lời khai của các cháu. Ông Xương cũng không thừa nhận việc
quan hệ với các cháu, thế thì tại sao ông Xương bị truy tố
mà 16 người khác không bị truy tố? Nếu các vị này không có
các hành vi đó thì cần phải khởi tố thêm các cháu về tội
vu khống.

Căn cứ trên hồ sơ vụ án và chứng cứ tại hồ sơ, nếu xử
đúng thì phải tiếp tục hủy án để trả hồ sơ điều tra
lại từ đầu. Đồng thời phải thả ngay cháu Thúy và Hằng.
Cơ quan điều tra Bộ Công an và Viện KSND Tối cao phải vào
cuộc. Có như vậy, chúng ta có đau thì đau một lần, và đưa
lại niềm tin yêu của nhân dân với Đảng, Nhà nước, đặc
biệt là các cơ quan bảo vệ pháp luật. (nguồn: Dân Việt).

Luật pháp ở đâu và luật pháp là gì khi những kẻ bị tố
là mua dâm lại nhởn nhơ vì "không đủ chứng cứ", trong khi
lại đủ chứng cứ để tống giam 2 đứa học trò về tội
bán và môi giới mại dâm?

Nếu còn chút công bằng và... nhân đức, hãy thả ngay
2 bị cáo nữ Nguyễn Thị Thanh Thúy và Nguyễn Thúy Hằng!

Kỳ lạ: không nghe thấy một tiếng nói nào từ 2 phía:
Hội liên hiệp phụ nữ và ngành giáo dục?

Cứ ước lúc này mình là Chủ tịch nước hay Thủ
tướng. Tôi sẽ vung tay quát: Sau 5 phút nữa, 2 cháu học trò kia
phải được đưa ra khỏi nhà giam!

<center><img src="http://danluan.org/files/u1/images415927_ongto.jpg"
width="400" height="225" alt="images415927_ongto.jpg" /></center>

Cựu Chủ tịch Hà Giang Nguyễn Trường Tô, nhân vật "nổi
tiếng" năm 2010

<center><img src="http://danluan.org/files/u1/images415576_ongsuong.jpg"
width="480" height="270" alt="images415576_ongsuong.jpg" /></center>

Thầy hiệu trưởng mua dâm học trò Sầm Đức Xương

<center><img src="http://danluan.org/files/u1/111803926327-sdx.jpg"
width="400" height="300" alt="111803926327-sdx.jpg" /></center>

2 bị cáo nữ Nguyễn Thị Thanh Thúy và Nguyễn Thúy Hằng

***********************************

Entry này được tự động gửi lên từ trang Dân Luận
(http://danluan.org/node/7383), một số đường liên kết và hình
ảnh có thể sai lệch. Mời độc giả ghé thăm Dân Luận để
xem bài viết hoàn chỉnh. Dân Luận có thể bị chặn tường
lửa ở Việt Nam, xin đọc hướng dẫn cách vượt tường lửa
tại đây (http://kom.aau.dk/~hcn/vuot_tuong_lua.htm) hoặc ở đây
(http://docs.google.com/fileview?id=0B_SKdt9lFNAxZGJhYThiZDEtNGI4NC00Njk3LTllN2EtNGI4MGZhYmRkYjIx&hl=en)
hoặc ở đây (http://danluan.org/node/244).

Dân Luận có các blog dự phòng trên WordPress
(http://danluan.wordpress.com) và Blogspot (http://danluanvn.blogspot.com),
mời độc giả truy cập trong trường hợp trang Danluan.org gặp
trục trặc... Xin liên lạc với banbientap(a-còng)danluan.org để
gửi bài viết cho Dân Luận!

Đơn kiến nghị của tập thể Đảng Viên trang ViệtNamNet

<div class="special_quote">Dân Luận nhận được đơn kiến nghị
sau đây, được cho là của tập thể Đảng Viên báo
ViệtNamNet, gửi vào hòm thư banbientap@danluan.org. Báo ViệtNamNet
gần đây nổi lên như một trang web có tư tưởng đổi mới,
với chuyên trang Tuần Việt Nam với nhiều bài viết thực tế
và thẳng thắn. Và vì thế không nhiều người ngạc nhiên khi
trang web này bị tin tặc tấn công, và nhiều thư từ nặc danh
được gửi lên mạng vào cùng một thời điểm nhằm vào Tổng
Biên Tập Nguyễn Anh Tuấn. <br />
<br />
Chúng tôi xin đăng tin này để độc giả tham khảo những đấu
đá phía sau một trang báo mạng lớn của Việt Nam, và để
tỉnh táo ủng hộ những người thực sự đang làm những
điều có ích cho tổ quốc và dân tộc.</div>

<div class="special_quote">Kính gửi Ban cán sự Đảng, Lãnh đạo
Bộ Thông tin Truyền thông, Các cơ quan truyền thông và Ông
Nguyễn Anh Tuấn đơn kiến nghị của tập thể Đảng viên báo
Vietnamnet.

Bản in trong file đính kèm hoặc tham khảo tại đây:
http://www.scribd.com/full/45978957?access_key=key-qyun3dt23vdh2ag8rxt</div>

<center>Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam</center>
<center>Độc lập – Tự do – Hạnh phúc</center>
<center>-- oOo --</center>

<center><strong>ĐƠN KIẾN NGHỊ CỦA TẬP THỂ ĐẢNG VIÊN BÁO
VIETNAMNET</strong></center>

Kính gửi:

- Ban cán sự Đảng, Lãnh đạo Bộ Thông tin Truyền thông.
- Các cơ quan truyền thông.
- Ông Nguyễn Anh Tuấn.

Trong thời gian báo điện tử Vietnamnet bị hack, rơi vào tình
trạng khó khăn, tập thể cán bộ, Đảng viên, nhân viên từ
các phóng viên, biên tập viên đến kỹ thuật đã hết lòng
tập trung khắc phục để nhanh chóng phục vụ thông tin cho bạn
đọc. Tuy nhiên, những nỗ lực của chúng tôi đã không có
kết quả do thái độ độc đoán, chuyên quyền, vô nguyên tắc,
tư lợi của Tổng biên tập Nguyễn Anh Tuấn.

Hầu hết cán bộ nhân viên tòa soạn đều tin rằng
toàn bộ các sự cố vừa qua đều do ông Tuấn đạo diễn,
nhưng ông lại tỏ ra vô can và hướng mũi nghi ngờ đến nhiều
người, đặc biệt là đội ngũ kỹ thuật đã hết lòng để
đưa ông Tuấn lên vị trí của ngày nay. Việc làm và thái độ
của ông Tuấn trong thời gian dài đến nay càng gây rối ren,
mất đoàn kết nghiêm trọng trong nội bộ, trên không tin
dưới, dưới chẳng tin trên. Thậm chí, trong cán bộ nhân viên
chúng tôi còn bị cho là biết những ý đồ và các khoản thu
nhập bất hợp pháp của ông Nguyễn Anh Tuấn nên ông Tuấn
bằng nhiều cách đã đe dọa, cho người thân cận xoi mói thông
tin cá nhân.

Vai trò của Đảng bộ và công đoàn bị lu mờ, tất
cả mọi người đều phải làm theo ý chỉ của ông Tuấn
khiến cán bộ nhân viên rất bất bình. Điều đáng làm chúng
tôi lo ngại là sự vô nguyên tắc của ông Nguyễn Anh Tuấn khi
giao trọn quyền cho Ông Mai Đạo – một Việt kiều (hiện đang
sống tại Úc) - toàn quyền kiểm soát báo Vietnamnet. Rất nhiều
lần chúng tôi đã phản ánh nhưng không được ghi nhận,
ngược lại còn bắt chúng tôi phải chấp hành nếu không sẽ
bị đuổi, trường hợp của anh Nguyễn Đoàn Trọng Hiếu bị
truất quyền Trưởng phòng Kỹ thuật, anh Dương Hải Phong bị
truất quyền trưởng nhóm phát triển V-CMS,… là các điển
hình rõ ràng. Nhiều phóng viên rất bất bình về một số bài
viết lẽ ra không nên đăng trên báo, nhưng ông Tuấn và vây
cánh kiên quyết đưa lên. Chúng tôi vô cùng ngạc nhiên và
phẫn nộ trước cách hành xử của ông Nguyễn Anh Tuấn và
đặc biệt là thái độ vô nguyên tắc của ông Tuấn trong
việc sử dụng Việt kiều Úc với vai trò điều hành tờ báo.
Như vậy, nội dung tờ báo sẽ đi đến đâu? Phục vụ ai? Có
còn là tiếng nói theo chủ trương của Đảng, Nhà nước hay
không? Trên bài viết nhân dịp kỷ niệm 13 năm thành lập ông
Tuấn cho đăng: "Vietnamnet nguyện làm người con hiếu thảo
của dân tộc, Tổ quốc" mà không hề nói gì đến vai trò
lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam. Ông Nguyễn Anh Tuấn
nhằm ý đồ gì khi không nêu vai trò lãnh đạo của Đảng
Cộng sản Việt Nam?

Hơn nữa, ông Nguyễn Anh Tuấn đưa VỢ là bà Phan Thị Yến
lên vai trò "Cố vấn" của báo Vietnamnet đồng thời bằng
nhiều cách đưa bà Yến vào hội đồng quản trị của công ty
Cổ phần Vietnamnet và nhiều công ty khác thuộc hệ thống
Vietnamnet và nắm hàng triệu cổ phiếu của các công ty này
để dọn đường cho việc hạ cánh an toàn, đó là tư lợi hay
là gia đình trị? Chúng tôi, tập thể Cán bộ Đảng viên báo
sẽ hoạt động dưới sự lãnh đạo của Đảng hay của vợ
chồng ông Tuấn?! Hay của người nước ngoài?!

Vi phạm pháp luật là điều không được phép đối với bất
kỳ công dân nào nhưng ông Tổng biên tập Nguyễn Anh Tuấn lại
trắng trợn vi phạm sự công bằng và vi phạm pháp luật một
cách nghiêm trọng trong nhiều năm, ăn cắp bản quyền phần
mềm, tài sản trí tuệ của nhiều công ty dẫn đến hệ quả
như ngày hôm nay, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy tín của
tập thể cán bộ Đảng viên, nhân viên báo Vietnamnet và lãnh
đạo Bộ Thông tin Truyền thông.

Còn nhiều vấn đề về cá nhân ông Tuấn chúng tôi chưa tiện
trình bày trong đơn này nhưng chỉ chừng đó, chúng tôi kiến
nghị: Ông Nguyễn Anh Tuấn nếu biết tự trọng, còn liêm sỉ
thì hãy từ chức ngay lập tức, đồng thời kiến nghị đưa
ông Trần Quang Hải (Sinh ngày 01/01/1962, hiện là Phó Tổng Thư
ký tòa soạn) lên làm Tổng biên tập, bà Bùi Thị Việt Lâm
(Sinh ngày 19/02/1981, hiện là Trưởng ban Chính trị Tuần Việt
Nam) làm Phó Tổng biên tập. Như thế, Vietnamnet sẽ lại là
một tờ báo tiên phong của Bộ Thông tin Truyền thông, bám sát
các chủ trương, đường lối của Đảng và Nhà nước, nội
bộ báo mới đoàn kết và vững mạnh.

Thay mặt tập thể Đảng viên báo Vietnamnet

L.T.H, L.T.V, N.T.V.A

***********************************

Entry này được tự động gửi lên từ trang Dân Luận
(http://danluan.org/node/7382), một số đường liên kết và hình
ảnh có thể sai lệch. Mời độc giả ghé thăm Dân Luận để
xem bài viết hoàn chỉnh. Dân Luận có thể bị chặn tường
lửa ở Việt Nam, xin đọc hướng dẫn cách vượt tường lửa
tại đây (http://kom.aau.dk/~hcn/vuot_tuong_lua.htm) hoặc ở đây
(http://docs.google.com/fileview?id=0B_SKdt9lFNAxZGJhYThiZDEtNGI4NC00Njk3LTllN2EtNGI4MGZhYmRkYjIx&hl=en)
hoặc ở đây (http://danluan.org/node/244).

Dân Luận có các blog dự phòng trên WordPress
(http://danluan.wordpress.com) và Blogspot (http://danluanvn.blogspot.com),
mời độc giả truy cập trong trường hợp trang Danluan.org gặp
trục trặc... Xin liên lạc với banbientap(a-còng)danluan.org để
gửi bài viết cho Dân Luận!

Đoan Trang - Truyền thông Việt Nam năm 2010: Tấm gương phản ánh xã hội (Phần 2)

<em><strong>(NCTG) "Giả sử Hương Trà phạm tội này, muốn
tiến hành bắt giữ bà Trà, trước hết cần có đơn kiện từ
"người bị hại", "tổ chức bị hại" có tên tuổi
địa chỉ cụ thể. Ở đây, không có khái niệm chung chung
"lợi ích của Nhà nước", "quyền và lợi ích hợp pháp
của tổ chức, công dân" (tổ chức, công dân
nào?)".</strong></em>

<div class="boxright300"><img
src="http://danluan.org/files/u1/1293373896.nv_.jpg" /><div
class="textholder">Blogger Cô Gái Đồ Long (nhà báo Hương
Trà)</div></div>

<h2>Blogger Cô Gái Đồ Long bị bắt giam: bàn về tội phỉ
báng</h2>

Tháng 10, blogger nổi tiếng Cô Gái Đồ Long (tức nhà báo Hương
Trà) bị bắt khẩn cấp để điều tra về hành vi "lợi dụng
các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước,
quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, công dân".

"<a
href="http://vnexpress.net/GL/Phap-luat/2010/10/3BA221C2/">VnExpress</a>"
ngày 26-10 đưa tin: "<em>Theo nguồn tin từ cơ quan công an, việc
bắt giữ này có liên quan đến một số nội dung bà Trà viết
trên trang blog Cô Gái Đồ Long. Trong đó có những thông tin
được cho là sai sự thật về gia đình của một cán bộ lãnh
đạo cấp bộ, ảnh hưởng đến uy tín, danh dự của những
người liên quan. Cơ quan công an nói rằng bà Trà đã khai nhận
hành vi vu khống của mình</em>".

Theo những gì được phản ánh, có thể hiểu rằng nhà báo
Hương Trà bị bắt vì một tội mà tên tiếng Anh là
"defamation" hay "libel", có nghĩa là bôi nhọ, vu khống,
phỉ báng, diễn giải ra là tội truyền bá thông tin sai sự
thật làm tổn hại đến danh dự, nhân phẩm, uy tín cá nhân
hoặc tổ chức.

Ở đây tôi xin trích lại một đoạn trong <a
href="http://phapluattp.vn/20100312020648197p0c1013/bao-chi-va-can-can-quyen-rieng-tuloi-ich-cong.htm">một
bài báo</a> tôi đã viết vào tháng 3-2010, theo đó, ở Việt Nam
những năm gần đây, đang diễn ra xu hướng cá nhân và tổ
chức liên quan đến thông tin báo chí đưa lại lạm dụng việc
kiện bôi nhọ danh dự, xâm phạm đời tư để "trừng trị"
báo chí. Cụ thể như sau:

<div class="special_quote">"… Những quy định về chống xâm
phạm cuối cùng lại biến thành chỗ "náu thân" cho một số
người tránh được sự giám sát của công luận, nhất là
những người được cho là "người của công chúng", tức
là những chính khách, quan chức Nhà nước hay văn nghệ sĩ,
cầu thủ nổi tiếng.

Trong khi đó, nếu cầm một tờ báo hàng ngày của phương Tây,
nhất là loại báo "lá cải" chỉ nhằm đưa tin về các
"sao", có thể thấy chi chít tin về đời tư, ảnh "sao
xấu", chuyện "tình non" của Demi Moore hay biểu hiện ngoại
tình của Brad Pitt. Tin đời tư các quan chức hoặc nhân vật
chính trị cũng bị phơi lên mặt báo. Gần đây nhất, báo chí
Đông Âu kể chuyện vợ chồng Ceaucescu lúc bị thi hành án đã
"nhục nhã" như thế nào, đưa tin đao phủ xử tử hai vợ
chồng Ceaucescu vừa trúng xổ số độc đắc ở Romania, nêu
đầy đủ tên tuổi, địa chỉ của ông này.

Không chỉ xâm phạm đời tư, nhiều thông tin rõ ràng có nguy
cơ xúc phạm danh dự, nhân phẩm. Nhưng chúng vẫn được đăng
tải. Giải thích điều này, một nhà báo kỳ cựu của BBC, ông
Stephen Whittle, cho biết: "Bởi vì một trong các vai trò của
báo chí là công khai những việc làm sai trái trong xã hội.
Nhiệm vụ quan trọng của các tờ báo là cởi bỏ mặt nạ
của những kẻ làm sai, lừa đảo và xì-căng-đan. Đó là lợi
ích công để làm như vậy".

Ông Stephen Whittle giải thích đơn giản: "Báo chí phục vụ
lợi ích công khi nó đưa tin nhằm mục đích bảo vệ sức
khỏe cộng đồng, sự an toàn của cộng đồng; khi nó phát
hiện và vạch trần tham nhũng; khi nó chỉ ra sự yếu kém năng
lực, đạo đức giả, dối trá của những quan chức trong chính
quyền dân cử; khi nó giúp công chúng hiểu biết về xã hội
và thế giới mà họ đang sống để họ có thể đưa ra những
lựa chọn và quyết định đúng đắn, như bỏ phiếu cho ai
chẳng hạn".

Như vậy, vì lợi ích công, báo chí có thể cung cấp thông tin
về một cá nhân bị nghi tham nhũng, trốn thuế, hoạt động
gây ô nhiễm môi trường của một doanh nghiệp, hay kết quả
thanh tra chất lượng sản phẩm có ảnh hưởng xấu đến sức
khỏe cộng đồng, mà không sợ mắc tội "xâm phạm danh dự,
uy tín của cá nhân, tổ chức"." (Hết trích dẫn)</div>

Trong trường hợp này, tôi thấy tiếc là chị Hương Trà đã
chỉ viết bài trên blog với tư cách một blogger, thay vì trên
báo chính thống với tư cách nhà báo. Giả sử chị Trà viết
bài này trên báo, với tư cách nhà báo, thì chúng ta sẽ có ngay
một case study điển hình về báo chí và cán cân "quyền riêng
tư – lợi ích công".

Ở một khía cạnh khác, nếu những gì blogger Cô Gái Đồ Long
đăng tải là sai sự thật, như thế cũng chưa đủ chứng tỏ
blogger này đã phạm tội bôi nhọ, vu khống, bởi trước hết
cần định nghĩa các khái niệm "nhân phẩm", "danh dự",
"uy tín". Tôi xin trích tiếp một đoạn khác cũng trong bài
viết hồi tháng 3 vừa qua:

<div class="special_quote">"Bản thân những khái niệm nhân phẩm,
uy tín, danh dự… cũng cần được định nghĩa và có phép thử
rõ ràng. Luật báo chí của Anh quy định: "Các từ ngữ không
xâm phạm danh dự, uy tín, nhân phẩm nếu chỉ có ảnh hưởng
xấu tới danh dự, uy tín của một người dưới con mắt của
một thành phần cộng đồng, trừ khi những từ ngữ này cũng
làm ô danh người đó dưới con mắt của những người bình
thường có tư duy đúng đắn".

Ví dụ báo chí đưa tin một quan chức hay mặc áo vest màu hồng
thì không được coi là làm tổn hại uy tín, vì những người
bình thường có tư duy đúng đắn sẽ không đánh giá ông thấp
đi chỉ vì ông mặc áo vest hồng." (hết trích)</div>

Và điều quan trọng nhất, tội "libel" trong hệ thống luật
pháp của đại đa số nước trên thế giới không phải là
tội hình sự mà là tội dân sự. Tương tự, nguyên đơn trong
các vụ kiện xâm phạm lợi ích không phải là Nhà nước mà
chỉ có thể là cá nhân, tổ chức, có địa chỉ cụ thể.

Như vậy có nghĩa là, giả sử Hương Trà phạm tội này, muốn
tiến hành bắt giữ bà Trà, trước hết cần có đơn kiện từ
"người bị hại", "tổ chức bị hại" có tên tuổi
địa chỉ cụ thể. Ở đây, không có khái niệm chung chung
"lợi ích của Nhà nước", "quyền và lợi ích hợp pháp
của tổ chức, công dân" (tổ chức, công dân nào?).

Tất nhiên, có thể "người bị hại" trong trường hợp này
đã có đơn kiện blogger Cô Gái Đồ Long rồi mà tôi và chúng
ta không biết, vì có được cho biết đâu.

(còn tiếp)

***********************************

Entry này được tự động gửi lên từ trang Dân Luận
(http://danluan.org/node/7374), một số đường liên kết và hình
ảnh có thể sai lệch. Mời độc giả ghé thăm Dân Luận để
xem bài viết hoàn chỉnh. Dân Luận có thể bị chặn tường
lửa ở Việt Nam, xin đọc hướng dẫn cách vượt tường lửa
tại đây (http://kom.aau.dk/~hcn/vuot_tuong_lua.htm) hoặc ở đây
(http://docs.google.com/fileview?id=0B_SKdt9lFNAxZGJhYThiZDEtNGI4NC00Njk3LTllN2EtNGI4MGZhYmRkYjIx&hl=en)
hoặc ở đây (http://danluan.org/node/244).

Dân Luận có các blog dự phòng trên WordPress
(http://danluan.wordpress.com) và Blogspot (http://danluanvn.blogspot.com),
mời độc giả truy cập trong trường hợp trang Danluan.org gặp
trục trặc... Xin liên lạc với banbientap(a-còng)danluan.org để
gửi bài viết cho Dân Luận!

Trần Nhơn - Đảng trị, Pháp trị khéo là ghét nhau"

<div class="special_quote">
<em>Nhận thức là một quá trình
Cuộc sống mách bảo giúp mình sáng ra!</em>

<strong>Nguyễn Văn An</strong>

(Cựu Chủ tịch Quốc hội)</div>

Nhận thức là một quá trình,
Tháng năm trải nghiệm giúp mình ngộ ra
Ai trong sáng, ai tâm xà,
Tội đồ lịch sử hay là Thánh nhân?
Chưa đủ độ lùi thời gian
Dễ gì tách biệt thau vàng phân minh;
Dễ gì vượt qua chính mình,
Ăn năn, phục thiện, chân thành sửa sai.

Thời gian nay đã đủ dài
Nhận chân đảng trị quái thai Tháng Mười:
Kéo lùi thế kỷ hai mươi
Về thời trung cổ sống đời dân nô;
Hiền tài bỗng hóa tội đồ
"Chống phá cách mạng", "kẻ thù nhân dân".
Công lý chẳng còn cán cân,
Luật sư – cây cảnh đâm cành, trỗ hoa.

Trăm năm trong cõi người ta,
Đảng trị, pháp trị khéo là ghét nhau!
Đảng trị - tụt hậu, đói nghèo,
Nội xâm, ngoại thuộc, dân đeo xích xiềng.
Pháp trị đề cao nhân quyền,
Đa đảng bình đẳng, đa nguyên vững bền.

Những người cộng sản trung kiên
Treo cao chữ Nhẫn, ưu phiền đợi sung,
Hay nghe tiếng gọi non sông
Chôn vùi đảng trị, tiên phong phất cờ?
Nhân dân mòn mỏi mong chờ
Cải cách chính trị căn cơ, vững bên!

Tháng 12/2010

<strong>TS Trần Nhơn</strong>


***********************************

Entry này được tự động gửi lên từ trang Dân Luận
(http://danluan.org/node/7381), một số đường liên kết và hình
ảnh có thể sai lệch. Mời độc giả ghé thăm Dân Luận để
xem bài viết hoàn chỉnh. Dân Luận có thể bị chặn tường
lửa ở Việt Nam, xin đọc hướng dẫn cách vượt tường lửa
tại đây (http://kom.aau.dk/~hcn/vuot_tuong_lua.htm) hoặc ở đây
(http://docs.google.com/fileview?id=0B_SKdt9lFNAxZGJhYThiZDEtNGI4NC00Njk3LTllN2EtNGI4MGZhYmRkYjIx&hl=en)
hoặc ở đây (http://danluan.org/node/244).

Dân Luận có các blog dự phòng trên WordPress
(http://danluan.wordpress.com) và Blogspot (http://danluanvn.blogspot.com),
mời độc giả truy cập trong trường hợp trang Danluan.org gặp
trục trặc... Xin liên lạc với banbientap(a-còng)danluan.org để
gửi bài viết cho Dân Luận!

Ông Trần Xuân Bách: Một tấm lòng son

<div class="special_quote">Ông Trần Xuân Bách là một nhà lãnh
đạo có những tư tưởng cải cách rất mạnh dạn đã dẫn
đến những phản ứng mạnh mẽ trong Đảng CSVN, và bản thân
ông phải nhận những kỷ luật nặng nề của Đảng.

Nhân ngày giỗ đầu của ông (1/1/2007), những người thuộc
nhóm cộng sự của ông đã viết bài gửi một tờ báo đã
từng viết về tư tưởng cải cách của ông, nhưng rất tiếc,
bài viết đã không có may mắn được xuất hiện trên công
luận.

Nhân kỷ niệm làn thứ năm ngày ông mất (1/1/2011), nhóm cộng
sự xin gửi bài viết này tới trang Bauxite Việt Nam, để tỏ
lòng tưởng nhớ kính cẩn tới một chí sỹ đã dành những
năm tháng cuối đời của mình cho một ý tưởng cải cách chưa
thành đạt của ông.

<em>Vũ Cao Đàm</em></div>

Hôm nay là giỗ đầu anh Trần Xuân Bách. Chúng tôi xin thành
kính gửi gắm những tình cảm sâu nặng tới anh, một chí sỹ
đã dành trọn những năm tháng cuối cùng của cuộc đời cho ý
tưởng trong sáng vì sự phát triển của đất nước.

Vào cuối năm 1989, trong quá trình chuẩn bị Đại hội VII của
Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN), chung tôi nhận được giấy
mời đến Văn phòng Trung ương ĐCSVN để làm việc với anh
Trần Xuân Bách. Chúng tôi được tập hợp thành một nhóm
nghiên cứu gồm 5 người: Lê Hồng Tâm, nhà kinh tế, tên thật
là Phó Bá Tòng, em ruột của Giáo sư Phó Bá Long (Ông Phó Bá
Long trước 1975 là Hiệu trưởng Trường Chình trị Kinh doanh,
Đại học Đà Lạt, sau là giáo sư Đại học Georges Town, Hoa
Kỳ); Vũ Cao Đàm, viện trưởng Viện nghiên cứu Chính sách
thuộc Bộ Khoa học và Công nghệ; Bùi Thế Vĩnh, viện trưởng
Viện Hành Chính học, Học viện Hành chính Quốc gia; Nguyễn
Mạnh Tôn, chuyên viên Ngân hàng Ngoại thương và Nguyễn Thanh
Sơn, chuyên viên Ban Công nghiệp Trung ương ĐCSVN. Hai người
lớn tuổi nhất, là anh Tâm và anh Sơn đã mất. Ba người còn
lại chúng tôi đều đã lần lượt bước qua tuổi bảy mươi,
vì vậy, chúng tôi mong muốn được ghi nhận lại một vài cảm
nghĩ, với tư cách là những cộng sự và nhân chứng trực
tiếp, về những điều anh Bách trăn trở trong suốt những năm
cuối đời của anh.

Sau nhiều buổi trao đổi để "phát hiện" chúng tôi, anh
Bách đã giao cho mỗi người chúng tôi phụ trách một chuyên
đề: Lê Hồng Tâm nghiên cứu về chính sách kinh tế để phục
hưng đất nước; Bùi Thế Vĩnh – biện pháp giải phóng lực
lượng sản xuất; Vũ Cao Đàm – hệ thống chính trị trong
tiến trình cải cách kinh tế; Nguyễn Thanh Sơn – chính sách
phát triển nhân lực; Nguyễn Mạnh Tôn – biện pháp chống
lạm phát. Công bằng mà nói, nhiều nội dung chúng tôi bàn
thời đó còn khác lạ so với những điều được công nhận
ngày nay, nhưng ngược lại cũng có nhiều biện pháp cải cách
ngày nay đã vượt rất xa những điều chúng tôi bàn thời đó;
tuy nhiên, do anh Bách luôn mạnh dạn gọi sự vật bằng tên
thật của nó, cho nên đã dẫn đến những hệ luỵ như chúng
ta đã chứng kiến.

Toàn bộ những nghiên cứu của chúng tôi đã được anh Bách
xem xét rất thận trọng và cuối cùng anh đã tóm lược (rất
kín kẽ) như sau:

Thứ nhất, cần mạnh dạn thực hành chính sách kinh tế theo
kiểu chính sách kinh tế mới của Lênin, và anh Bách đã nói
theo cách đã sử dụng từ Đại hội ĐCSVN lần thứ VI, là
"kinh tế thị trường", với sự tham gia của mọi thành
phần xã hội;

Thứ hai, theo kinh tế quyết định luận của Marx, đã đa thành
phần kinh tế, mà anh gọi là "đa nguyên kinh tế", thì tất
yếu sẽ dẫn đến "đa thành phần" trong xu hướng chính
trị, mà anh cũng thẳng thắn gọi là "đa nguyên chính trị".
Chúng tôi muốn lưu ý, anh chưa một lần nào nói đến hai chữ
"đa đảng";

Thứ ba, anh đưa ra nhận định khái quát "Thị trường và đa
nguyên là những thành tựu nổi bật của nhân loại".

Thứ tư, anh luôn nhắc đến ý tưởng hàn gắn vết thương dân
tộc. Chúng tôi nhớ mãi một lần anh nói, đấu tranh cho công
bằng xã hội là lý tưởng cao cả của các nhà cải cách xã
hội, nhưng đáng tiếc, cải cách ruộng đất và cải tạo tư
sản lại là hai cuộc vận động đã mắc những sai lầm dẫn
tới sự chia rẽ dân tộc lớn nhất trong lịch sử nước nhà.

Về kinh tế thị trường, anh Trần Xuân Bách luôn khẳng định,
đó là con đường duy nhất dẫn đến dân giàu nước mạnh;
về đa nguyên chính trị, anh luôn khẳng định, đó là một
đảm bảo thực tế cho việc hình thành một nền kinh tế thị
trường thực thụ, và là con đường tất yếu khắc phục sự
mất dân chủ trong xã hội, xóa bỏ những nhóm độc quyền thao
túng chính quyền.

Trong suốt những ngày làm việc với anh Bách, chúng tôi học
được ở anh tấm gương làm việc nghiêm túc. Anh đọc và trao
đổi ý kiến rất tỉ mỉ về tất cả những công trình của
các nhà nghiên cứu trong nước và ngoài nước mà chúng tôi
giúp anh sưu tầm. Anh rất thích những tài liệu nguyên gốc
bằng tiếng Pháp, chẳng hạn, những bài viết về kinh tế thị
trường trong chủ nghĩa xã hội của Boukharin; những bức thư
đầy tâm huyết, với những dự báo sắc sảo về sự diệt
vong của nhà nước soviet của nhóm Kameniev và Zinôviev chống
quan điểm độc tài trong đường lối tổ chức chính quyền
của Lênin. Anh luôn luôn tự viết tất cả những bài anh cần
phát biểu trên các diễn đàn.

Sau một thời gian thảo luận trong nhóm chúng tôi, anh Trần Xuân
Bách có hai lần đưa quan điểm của mình thảo luận trong khuôn
khổ những diễn đàn rộng hơn: một lần với các nhà khoa
học tại phòng họp của Liên hiệp các hội Khoa học và Kỹ
thuật (KH&KT) Việt Nam ở số 53 phố Nguyễn Du, Hà Nội, một
lần cũng với các nhà khoa học tại Phòng họp của Ban Khoa
Giáo Trung ương Đảng ở số 10 phố Nguyễn Cảnh Chân, Hà
Nội. Trong lần họp ở Liên hiệp các hội KH&KT, một người
nào đó đã viết bài tường thuật đăng trên một tờ báo
chính thống, sau đó không thấy có bài phản bác hoặc ủng hộ
nào chính thức trên công luận.

Trước khi khai mạc Hội nghị BCHTƯ lần thứ VII của Đảng
CSVN dự định vào cuối năm 1989, anh Trần Xuân Bách chuẩn bị
bài phát biểu, trong đó đề cập hai nội dung về kinh tế thị
trường và đa nguyên chính trị. Anh đưa bài phát biểu cho nhóm
chúng tôi thảo luận để đóng góp ý kiến. Khi đó, anh Vũ Cao
Đàm có nêu câu hỏi: "Anh cân nhắc thêm, xem phát biểu bây
giờ liệu có quá sớm không?", anh Bách đã trả lời ý là
"Không quá sớm và cũng không quá muộn". Cuối cùng anh vẫn
quyết định trình bày quan điểm của mình tại Hội nghị Trung
ương lần thứ VII, và kết cục như chúng ta đã thấy, anh bị
khai trừ khỏi Ban Chấp hành Trung ương, và sau đó là khai trừ
khỏi Đảng CSVN.

Tuy là những người có nhiều cơ hội làm việc với các nhà
lãnh đạo, nhưng chúng tôi vẫn không khỏi ngỡ ngàng vì cách
làm việc của anh: khi anh cần gặp riêng một người nào đó
trong chúng tôi, anh hầu như không cho thư ký gọi chúng tôi lên
văn phòng, mà chính anh đến tận nơi chúng tôi làm việc, với
chiếc xe Peugeot 404 đã cũ, không có bảo vệ và cần vụ đi
cùng (cần vụ là cách gọi những người phục vụ sinh hoạt
cho các nhà lãnh đạo), mặc dầu khi đó anh đã là nhà lãnh
đạo rất cao cấp của ĐCSVN. Những lần làm việc như thế,
thường khi anh ngồi riêng với chúng tôi cả buổi, cũng không
có thư ký, không có bảo vệ và cần vụ, chỉ một mình anh.
Có lần ngồi quá trưa, chúng tôi lo anh đói, hỏi anh có muốn
ăn chút gì không, và anh đã rất hào hứng ăn nắm xôi gói lá
dong riềng mà các chị trong cơ quan chúng tôi ra phố mua ở các
quán bán xôi dành cho dân nghèo.

Sau khi anh nhận kỷ luật của Đảng, có một vị lãnh đạo cao
cấp của Đảng mời anh ra làm cố vấn, anh đã cáo lỗi
khước từ. Anh từ chối tất cả những đề nghị phỏng vấn
của các nhà báo nước ngoài. Anh cũng đã nhanh chóng trả ngôi
biệt thự sang trọng trên phố Phan Đình Phùng, dọn về ở khu
Trung Tự. Anh chị cùng gia đình ở một phần, còn một phần
sử dụng để mở lớp mẫu giáo và chính anh chị trực tiếp
chăm sóc, nuôi dạy các cháu cho đến khi anh qua đời.

Trong số những kỷ niệm còn lưu đọng mãi trong chúng tôi, là
hồi tết nguyên đán năm 1990, anh chị mời chúng tôi đến
biệt thự mà anh chị được Văn phòng Trung ương Đảng bố
trí trên phố Phan Đình Phùng (thời Pháp có tên là phố Carnot,
một trong những phố đẹp nhất của Hà Nội hiện nay). Chúng
tôi vô cùng sững sờ: Trong căn biệt thự sang trọng, chúng tôi
nhận ra toàn một loại đồ gỗ tồi tàn, mà thời đó được
gọi là bàn ghế "tài chính", tủ "tài chính", giường
"tài chính", nghĩa là những đồ gỗ do Bộ Tài chính đóng
hàng loạt bằng gỗ tạp để phân phát đồng loạt cho cán bộ
nhà nước các cấp từ khi vào tiếp quản các thành phố lớn,
năm 1954. Chúng tôi nhìn quanh bàn làm việc của anh, thấy dán
chi chít những bài thơ mộc mạc với nét chữ nắn nót mực
tím của các cháu viết tặng bố mẹ. Chúng tôi được anh chị
tiếp đón với những món mứt đơn sơ truyền thống, nhưng
thật ấm áp như những người trong nhà. Tuy là vợ một nhà
lãnh đạo cao cấp, nhưng chị xử sự thật khiêm nhường, chị
giản dị xưng "em" với chúng tôi, không thể hiện chút gì
là cao xa theo kiểu các mệnh phụ phu nhân.

Nhân ngày giỗ đầu của anh, chúng tôi xin được thắp một
nén nhang kính cẩn tưởng nhớ anh, con người đã dành trọn
những năm tháng cuối đời cho một tư tưởng cải cách xã
hội chưa thành đạt của anh.

Tháng 1/2007

V. C. Đ., B. T. V., N. M. T.

Bài do các tác giả gửi trực tiếp cho BVN.

***********************************

Entry này được tự động gửi lên từ trang Dân Luận
(http://danluan.org/node/7375), một số đường liên kết và hình
ảnh có thể sai lệch. Mời độc giả ghé thăm Dân Luận để
xem bài viết hoàn chỉnh. Dân Luận có thể bị chặn tường
lửa ở Việt Nam, xin đọc hướng dẫn cách vượt tường lửa
tại đây (http://kom.aau.dk/~hcn/vuot_tuong_lua.htm) hoặc ở đây
(http://docs.google.com/fileview?id=0B_SKdt9lFNAxZGJhYThiZDEtNGI4NC00Njk3LTllN2EtNGI4MGZhYmRkYjIx&hl=en)
hoặc ở đây (http://danluan.org/node/244).

Dân Luận có các blog dự phòng trên WordPress
(http://danluan.wordpress.com) và Blogspot (http://danluanvn.blogspot.com),
mời độc giả truy cập trong trường hợp trang Danluan.org gặp
trục trặc... Xin liên lạc với banbientap(a-còng)danluan.org để
gửi bài viết cho Dân Luận!

Bút Lông - Khi bộ trưởng đất đai “tặc lưỡi” để có giấy đỏ

Tại lễ tổng kết của Tổng cục Quản lý đất đai vừa qua,
người đứng đầu ngành tài nguyên và môi trường (TN&MT) đã
tiết lộ một câu chuyện của chính bản thân ông.

Đó là việc 20 hộ cùng khu nhà ông đều có giấy tờ đầy
đủ, đều cùng một đợt làm giấy đỏ nhưng chỉ có một
số hộ được cấp. Nhà ông và một số hộ khác "không
thấy gì". Bộ trưởng đã phải nhờ đến lãnh đạo Sở
TN&MT TP Hà Nội và được thông báo nộp 12 triệu đồng mới
có giấy (dù nhà bên cạnh chỉ nộp hơn 3 triệu đồng). Hai
tuần sau, giấy đó được chuyển từ quận về phường thì
mức nộp lên tới hơn 14 triệu đồng!

Bất ngờ là bộ trưởng chốt: "<em>Cũng đành nộp vậy, để
có giấy đi "cầm" cho con được đi học…</em>".

Cứ tạm coi như 14 triệu đồng mà gia đình bộ trưởng bỏ ra
để có giấy đỏ là đúng chính sách (như tiền sử dụng
đất, tiền thuế, phí…) thì quả thật "ma trận" đất đai
cũng rất khó hiểu. Thứ nhất là cùng điều kiện (cùng khu
vực, cùng loại giấy tờ gốc) nhưng có hộ được cấp giấy,
có hộ không (mà không có giải thích); thứ hai là các mức
nộp quá chênh nhau (nhà 3 triệu, nhà 12 triệu đồng) và thứ ba
là việc tự dưng tăng thêm 2 triệu đồng!

Thế nhưng điều khó hiểu lớn nhất lại là việc bộ trưởng
"tặc lưỡi" nộp tiền để có giấy đỏ vay tiền cho con
đi học mà không cho làm rõ ba việc "quái dị" nói trên dù
việc ấy thuộc chức trách của ông.

Như vậy, câu chuyện thực tế của bộ trưởng lại bộc lộ
điều đáng sợ: Người đứng đầu ngành TN&MT cũng phải chấp
nhận những quy định mù mờ và nộp tiền để "được
việc" cho mình. Thế thì những người không có quyền lực,
không có tiền và không có khả năng để hỏi đến cùng những
khuất tất trong "ma trận" đất đai sẽ làm cách gì để có
giấy đỏ - một loại giấy tờ mà không có nó thì người dân
bị hạn chế rất nhiều quyền?

Ai sẽ trả lời câu hỏi này cho người dân khi chính bộ
trưởng cũng "tặc lưỡi" cho qua.

***********************************

Entry này được tự động gửi lên từ trang Dân Luận
(http://danluan.org/node/7379), một số đường liên kết và hình
ảnh có thể sai lệch. Mời độc giả ghé thăm Dân Luận để
xem bài viết hoàn chỉnh. Dân Luận có thể bị chặn tường
lửa ở Việt Nam, xin đọc hướng dẫn cách vượt tường lửa
tại đây (http://kom.aau.dk/~hcn/vuot_tuong_lua.htm) hoặc ở đây
(http://docs.google.com/fileview?id=0B_SKdt9lFNAxZGJhYThiZDEtNGI4NC00Njk3LTllN2EtNGI4MGZhYmRkYjIx&hl=en)
hoặc ở đây (http://danluan.org/node/244).

Dân Luận có các blog dự phòng trên WordPress
(http://danluan.wordpress.com) và Blogspot (http://danluanvn.blogspot.com),
mời độc giả truy cập trong trường hợp trang Danluan.org gặp
trục trặc... Xin liên lạc với banbientap(a-còng)danluan.org để
gửi bài viết cho Dân Luận!

Đào Tuấn - Quan tài bơi

<a
href="http://giaonhanvantai.vn/tin-tuc/hang-hai/468-tau-cho-container-chim-27-nguoi-mat-tich.html">Vụ
chìm tàu Phú Tân</a> đang gây đau thương tang tóc. Một người
chết. 23 người khác mất tích, mà ở đây, mất tích chỉ là
từ nói khác đi, ngõ hầu neo móc cho sự bấu víu mong manh, một
tia hy vọng nhỏ nhoi, cho đau thương khỏi vỡ oà trên những
thân phận dân đen mong manh.

Vào tháng 10-2008, tàu Phú Tân được đem bán sắt vụn, với
kiểu bán có tên trên văn bản là "giải bản". Đã có sự
tranh đoạt. Có xã hội đen. Có sự nghi ngờ về việc tẩu tán
tài sản nhà nước. Báo chí, trong một sự dũng cảm bất
thường, không tiếc lời phanh phui quanh với những cái tít
điển hình, gọi đây là vụ bán tàu biển với giá sắt vụn.
Giá như con tàu đã lên lão đó được đập, đuợc phá,
được đem ra làm sắt vụn từ cái ngày đó thì đã không xảy
ra chuyến hải hành tang tóc ngày hôm nay.

22 năm trôi trên biển, rao mỏi cổ chả ma nào thèm mua, tàu Phú
Tân đã giã cỗi - có lẽ chỉ thiếu một cây gậy - sự tàn
tạ mà một quan chức của Vinalines, ông Bùi Quốc Anh đã quyết
rằng: "<em>Tôi chắc chả ai dám dùng con tàu này</em>". Ấy
thế mà vì không bán thương mại được, vì không bán "giải
bản" được, nên chiếc quan tài này được dùng để đi
biển.

Nguyễn Vũ Hải, Trưởng phòng tàu biển, Cục Đăng kiểm Việt
Nam cố sống cố chết nại ra rằng: Tàu Phú Tân vẫn còn hạn
đăng kiểm, có nghĩa là vẫn được hoạt động bình thường.
Tuy tàu đã được bán làm sắt vụn nhưng chưa đến hạn giao
tàu nên việc tàu hoạt động là không sai quy định. Ông nói
thiết kể của tàu Phú Tân có thể chịu được mọi cấp
sóng. Ông bảo tai nạn xảy ra là hết sức bất ngờ. Định
kỳ một năm tàu phải được kiểm định một lần. Nhưng cũng
rào đón sẵn rằng "<em>Tàu Phú Tân được kiểm định cách
đây khá lâu rồi. Chúng tôi chỉ chịu trách nhiệm khi tàu
được kiểm định còn bây giờ tình trạng kỹ thuật của tàu
thế nào chúng tôi không nắm được</em>". Và "<em>Việc sửa
chữa thường xuyên con tàu là do chủ tàu thực hiện</em>".

Việc vì sao tàu chìm, ảnh hưởng thế nào bởi tình trạng tàn
tạ, thì cần kết luận chính thức của cơ quan chức năng.
Nhưng rõ ràng việc đưa một con tàu sắt vụn ra biển, vì bán
với giá sắt vụn không ai mua, là đã quá coi thường số phận
các thuỷ thủ.

Nghĩ đến Phú Tân, lại nghĩ đến Hoa Sen và cả đội 5-6
chiếc quan tài bơi khác của Vinashin với những cái tên xủng
xoảng Vinashin Alantic, Shippinco, Vinashin Island: 26 tuổi. Vinashin
Summer: 23 tuổi. Vinashin Epress 1: 20 tuổi, Vinashin Glory: 24 tuổi.
Vinashin Tiger: 26 tuổi. Tất cả đều đã cũ nát, đã ở
trong tình trạng "sắt vụn". Hoa Sen trước khi được long
trọng rước về VN thực chỉ là một chiếc phà biển đã hai
lần vỡ đáy. Lạy chúa tôi, nó lại còn là con tàu chở khách,
là nữ hoàng biển cả, là khách sạn 5 sao trên biển!

Không biết hai đồng bọn của Phú Tân, VN Sapphire và VNL Dinamic,
giờ số phận ra sao?

***********************************

Entry này được tự động gửi lên từ trang Dân Luận
(http://danluan.org/node/7378), một số đường liên kết và hình
ảnh có thể sai lệch. Mời độc giả ghé thăm Dân Luận để
xem bài viết hoàn chỉnh. Dân Luận có thể bị chặn tường
lửa ở Việt Nam, xin đọc hướng dẫn cách vượt tường lửa
tại đây (http://kom.aau.dk/~hcn/vuot_tuong_lua.htm) hoặc ở đây
(http://docs.google.com/fileview?id=0B_SKdt9lFNAxZGJhYThiZDEtNGI4NC00Njk3LTllN2EtNGI4MGZhYmRkYjIx&hl=en)
hoặc ở đây (http://danluan.org/node/244).

Dân Luận có các blog dự phòng trên WordPress
(http://danluan.wordpress.com) và Blogspot (http://danluanvn.blogspot.com),
mời độc giả truy cập trong trường hợp trang Danluan.org gặp
trục trặc... Xin liên lạc với banbientap(a-còng)danluan.org để
gửi bài viết cho Dân Luận!